BÊN CỔNG ĐỜI RỘNG MỞ
Khi nỗi cô đơn giam kín phận người,
Và bóng tối vây quanh niềm bất hạnh.
Mảnh vườn hoang qua đông tàn giá lạnh
Mỗi cây đời đều cho quả đắng, chua.
Khi dòng sông khô cạn những ước mơ
Đêm trăng khuyết, ngậm ngùi thân đá cuội.
Bất hạnh - Tật nguyền – đâu phải nguồn tội lỗi,
Mà người vui ta chẳng dám vui cùng ?
Độ xuân về ngàn cây cỏ đơm bông,
Sao hờ hững để lòng thêm héo úa ?
Dưới ánh dương mịn màng như tơ lụa,
Sao không nghe nồng ấm trái tim người ?
Tìm đâu lời dịu ngọt nở trên môi
Cho nước mắt tan giữa lòng biển rộng ?
Em biết đấy, trời cao xanh lồng lộng,
Ngàn mây trôi, vẫn quá đỗi êm đềm!
Bất hạnh - tật nguyền, khi có được niềm tin
Thêm đôi cánh để vươn lên số phận.
Từng niềm vui, nguôi ngoai lòng trắc ẩn,
Em cùng tôi hoà nhập với muôn người.
Cuối con đường sẽ là bóng em – tôi.
Chùm hạnh phúc bên cổng đời rộng mở.
Xuân đến muộn, sao lòng ta cứ ngỡ
Hương đất trời ngào ngạt tuổi thanh xuân?
Bùi Ngọc Thành
LẠY BẠN
Vì thương bạn khổ với mình
Vệ sinh tại chỗ, tắm rinh ra hè
Bốn mùa gió đỡ mưa che
Còn lo cơm áo nặng đè cong lưng.
Gặp khi ta khỏe bạn mừng
Trái trời ta ốm rưng rưng bạn buồn
Đêm rằm chẳng đoái trăng suông
Chiều xuân hiu hắt trở luồng heo may.
Chăm mình bạn chẳng ngơi tay
Ngày qua ngày lại tiếp ngày triền miên
Giấu bao mệt mỏi ưu phiền
Bạn cười: thế giới chẳng nghiêng chút nào!
Đời ta như ngọn đèn hao
Bạn là nhiên liệu rót vào yêu thương
Để từ le lói đêm trường
Ta lần theo ánh thái dương sang ngày
Bạn ơi nghĩa trọng ơn dày
Dù không cốt nhục chân tay cũng là
Lạy này lạy mẹ sinh ra
Lạy này lạy bạn cho ta cuộc đời.
Nguyễn Ngọc Hưng