Hàng ngày, cứ bắt đầu từ 5 giờ sáng, trên chiếc xe lăn đã gỉ, đôi vợ chồng khuyết tật ấy lại bắt đầu một ngày mới với xấp vé số trên tay. Cả hai luôn nở nụ cười, đon đả mời khách trên những nẻo đường, góc phố Kon Tum… Đôi vợ chồng bất hạnh ngay từ nhỏ bởi đôi chân tật nguyền của người chồng, chứng lùn bẩm sinh của cô vợ song họ đã đến với nhau, vượt qua số phận bằng nghị lực không gì ngăn bước.
Men theo con đường vào thôn 3, xã Đăk Cấm, thành phố Kon Tum, sâu trong con hẻm là hình ảnh một ngôi nhà nhỏ, sạch sẽ, khang trang với những đồ dùng thô sơ cùng với bầu không khí bình yên, thân thương đến lạ của đôi vợ chồng khuyết tật trẻ tuổi. Đó là anh Thái Trần Đăng và vợ là chị Trần Thị Chanh, cùng sinh năm 1990. Nhìn đôi vợ chồng trẻ không rời bước bên nhau, họ len lỏi qua những tán cây xanh trên những con đường vòng quanh bên những quán cà phê, quán nhậu hay quán phở trên phố núi Kon Tum, ít ai biết rằng họ đã phải vượt qua những thử thách để đến với bến đỗ hạnh phúc. Anh Đăng lớn lên với đôi chân tật nguyền do chứng teo cơ từ lúc mới sinh ra, chị Chanh kém may khi sinh ra với một cơ thể lùn bẩm sinh, dị dạng.
Gia đình anh Đăng có 5 anh chị em, bố mẹ làm nghề thợ hồ. Ngay lúc mới sinh ra, Đăng đã bị tật teo cơ, cha mẹ anh đã bỏ biết bao tiền của chữa chạy nhưng thân thể anh vẫn không chút hồi phục. Lên lớp 7, anh phải nghỉ học do gia đình tin theo lời hứa của một đoàn từ thiện đi theo ra Hà Nội, họ sẽ chu cấp học hành và dạy nghề phổ thông nhưng rồi ước mơ cũng không thành, anh trở về 1 năm sau đó, bạn bè cùng trang lứa đã lên lớp, anh mặc cảm nên nghỉ học luôn từ đó.
Từ khi rời ghế nhà trường, anh khập khiễng phụ mẹ việc nhà. Vài năm sau, Thái Trần Đăng lại tiếp tục theo đoàn từ thiện khác đi hát cho chương trình “Trái tim cho em” tại các địa phương như Thanh Hóa, Ninh Bình, Hà Nội... Đến năm 26 tuổi, anh đã gặp được một nửa của đời mình trong tốp hát, đó là chị Trần Thị Chanh, quê ở tỉnh Ninh Bình và hai người đã nên duyên chồng vợ.
Tâm sự với chúng tôi, anh Đăng cho biết, khi quyết định đến với nhau, anh chị đã gặp không ít trở ngại, bởi sự ngăn cản từ hai bên gia đình. Không một ai chấp thuận, do hai bên gia đình quá thương con, sợ sẽ không thể tự kiếm sống, rồi lỡ sinh con ra cũng không được lành lặn như những đứa trẻ bình thường khác. Nhưng cặp đôi đã không từ bỏ ý định, họ đã vượt hàng trăm cây số để được gặp nhau. Hành trình với 2 năm trời chinh phục gia đình nhưng rồi đáp lại vẫn là những cái lắc đầu. Cuối cùng, Thái Trần Đăng đã quyết định từ Kon Tum anh một mình vượt hơn 1.000 cây số để đi ra tận Ninh Bình hỏi vợ cho mình, khi trong tay không tiền, không chút sính lễ. Anh chia sẻ: “Giống như một luồng sinh khí rất đặc biệt khi tôi trông thấy cô ấy. Hình ảnh nhỏ bé đến tội nghiệp với giọng nói dễ nghe, tính tình cởi mở đã làm tôi yêu cô ấy rất nhiều, ngay từ những giây phút đầu gặp gỡ. Chúng tôi đến với nhau không phải như mọi người nghĩ là thương hại nhau mà đó là tình yêu đích thực”.
Ngày cưới thật giản đơn, bình dị. Rước dâu trên chiếc xe lăn, anh “dắt” vợ về trong sự ngỡ ngàng của gia đình và bà con hàng xóm. Sau ngày cưới, anh chị sống với nhau rất hạnh phúc, đầm ấm, họ bỏ qua tất cả những lời đàm tiếu và dị nghị của người đời. Tất cả mọi thành viên trong gia đình anh Đăng đều được người con dâu nhỏ bé cảm hóa bởi bản tính hiền lành, chịu thương, chịu khó của chị. Điều đó càng giúp cho họ có thêm động lực và niềm tin. Một năm sau, hai vợ chồng đã đón thành viên mới là cậu con trai kháu khỉnh, khôi ngô, bé Thái Trần Khôi Nguyên, sinh năm 2012. Lúc bé lên 2 tuổi, vợ chồng anh quyết định sắm chiếc xe lăn cùng đi bán vé số. Với anh, công việc này có lẽ là phù hợp với tình trạng sức khỏe của vợ chồng anh. Với khoản thu nhập bình quân khoảng 100.000 đồng/ngày đủ để vợ chồng trang trải với cuộc sống vốn đã eo hẹp của mình. Anh tâm sự: “Nghèo thì tôi không sợ, tôi sợ nhất là những cơn đau khi trái gió trở trời. Cứ vào những ngày giao mùa, trên cơ thể không lành lặn như chúng tôi còn nhạy cảm hơn là dự báo thời tiết. Ê ẩm khắp mình mẩy, nhức buốt các khớp, nhưng vì vợ con, vì gia đình nên tôi vẫn quyết tâm tự đứng dậy và đi bán dù nắng hay mưa để mưu sinh”.
Năm 2014, vợ chồng anh đã quyết định ra thuê nhà ở riêng. Đối với gia đình anh, đây lại là một bước ngoặt không nhỏ. Gia đình hai bên một lần nữa cương quyết không cho vì sợ các con vất vả, hàng xóm cười chê…nhưng với bản tính kiên nghị cùng nghị lực của mình, anh chị đã không hề ngần ngại và đã thuyết phục được cha mẹ bằng những lời tâm sự hết sức chân thành của một người con có hiếu. Theo anh Đăng, vợ chồng anh không muốn tạo thêm gánh nặng cho cha mẹ, anh muốn tự lập để khẳng định chính mình “tàn nhưng không phế”. Khi ra riêng, cuộc sống cực kì khó khăn, cơm áo, gạo tiền ngày càng đè nặng lên đôi vai vốn dĩ còm cõi, yếu ớt của vợ chồng anh. Nhiều lúc anh tưởng chừng như không thể vực dậy, vợ vốn ốm yếu nay trông vợ ngày một tái nhợt, xanh xao làm cho anh không thể kìm nỗi lòng bởi cảnh nước mắt chan cơm! Thế nhưng, tất cả đã qua đi khi trong ngôi nhà nhỏ có sẵn “ hai trái tim vàng”. Họ đã tự động viên nhau vươn lên, trao cho nhau những tình cảm đặc biệt, tình yêu son sắt, thủy chung nhất mực. Vì vậy, bà con hàng xóm, ai cũng yêu mến vợ chồng anh. Năm 2016, anh chị đã được Ngân hàng Viettin Bank Kon Tum hỗ trợ 30 triệu đồng cùng với sự giúp sức, góp công của hàng xóm, của anh chị em, vợ chồng anh đã có một ngôi nhà nhỏ tại xã Đăk Cấm, thành phố Kon Tum yên bình.
Hạnh phúc tròn đầy trong ngôi nhà nhỏ
Gặp gỡ nhau như duyên trời định từ khi còn là nhân viên hát dạo cho chương trình “Trái tim cho em” tại Hà Nội. Tình yêu đã nảy mầm từ những câu chuyện đồng cảm, những lời động viên dành cho nhau và cả những câu hát đầy thân thương. Và họ đã đến với nhau bằng tất cả tình yêu thương và tình người nồng hậu.
Sau những giờ làm việc vất vả, ngôi nhà nhỏ rộng khoảng chừng 100 mét vuông nằm trong con ngõ nhỏ tại thôn 3, xã Đăk Cấm luôn rộn rã tiếng cười, tiếng bi bô, tiếng đọc chữ cái trầm trồ của cậu bé 5 tuổi. Hạnh phúc của cặp vợ chồng trẻ như được nhân đôi khi cậu con trai khôi ngô, khỏe mạnh và rất thông minh. “Khôi Nguyên là động lực, là nguồn sống, là động lực lớn của vợ chồng tôi. Bé rất thông minh, nhanh nhẹn, nhỏ nhưng rất hiểu chuyện. Những ngày mang bầu, mặc dù luôn được chồng cạnh bên động viên, săn sóc nhưng trong tôi vẫn không khỏi lo lắng vì sợ làm khổ con do dị tật của chính cha mẹ nó để lại. Nhưng khi đến ngày sinh nở, nhìn thấy con trai lành lặn, kháu khỉnh mà tôi hạnh phúc đến khóc không thành tiếng” - chị Chanh chia sẻ. Không chỉ là cô bán vé số chăm chỉ, vui vẻ, chị Chanh còn là người vợ đảm đang. Trong ngôi nhà nhỏ ấy, chị luôn chỉn chu chăm bẵm việc nhà, chuẩn bị cho gia đình những bữa cơm tươm tất. Nhờ sự đồng cảm và gắn bó đó, bữa cơm gia đình của anh chị dù đạm bạc mà vẫn luôn đầy ắp tiếng cười, ấm áp yêu thương.
Khi được hỏi về chuyện tình cảm vợ chồng, anh Đăng tươi cười, mãn nguyện: “Tôi rất cảm ơn trời phật đã cho tôi được gặp Chanh, cho tôi được sống trong những giây phút hạnh phúc mà tưởng chừng như không thể. Tôi luôn tạo nguồn vui, sự thích thú cho cô ấy, bởi tôi rất hiểu cuộc sống xa quê lại phải chịu sự tật nguyền bất hạnh của vợ. Đặc biệt là chúng tôi đã có với nhau giọt máu chung. Với tôi, đó là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời mình”. Bà Nguyễn Thị Xuân - mẹ ruột chị Chanh chia sẻ: “Khi được biết con gái có bầu, tôi đã chuyển hẳn vào ở chung với vợ chồng con để tiện chăm con, chăm cháu. Năm năm trời chung mái nhà với chúng nó nhưng tôi chưa bao giờ nghe một tiếng nặng nhẹ của hai vợ chồng, chúng nó yêu thương nhau, tôn trọng nhau lắm nên tôi rất mãn nguyện”.
Bà Võ Thị Lý, Chủ tịch UBND xã Đăk Cấm, thành phố Kon Tum cho biết: “Đây là một trong số những cặp vợ chồng có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn nhất trong địa bàn xã. Bản thân tôi cũng thấy rõ được sự nỗ lực, chịu khó và đặc biệt là sự yêu thương nhau của vợ chồng cháu Đăng. Hy vọng rằng, Đăng và Chanh, hai cháu sẽ gặp nhiều may mắn trong cuộc sống và mãi hạnh phúc để trở thành tấm gương sáng cho mọi người trong xã học tập và noi theo”.
Hạnh phúc luôn bắt nguồn từ những điều giản đơn. Chính những mảnh ghép cuộc đời đã đan chêm cho họ thành một khối yêu thương đong đầy, để họ được gửi trọn tình thương yêu, sự vỗ về trong cuộc đời của mỗi con người khuyết tật. Vợ chồng anh Đăng, chị Chanh là những bông hoa thắm, ngát hương trong khu vườn hạnh phúc; là sức mạnh, là nguồn động lực, là điểm tựa giúp người khuyết tật phát huy nội lực, khẳng định giá trị bản thân, đóng góp cho gia đình, xã hội. Là tấm gương sáng cho các cặp vợ chồng trẻ học tập và giữ mãi ngọn lửa hạnh phúc viên mãn trong ngôi nhà nhỏ của mình.